Lúc còn trẻ, tôi nghĩ về nhiều lắm
Những cánh buồn vươn cánh ở khơi xa
Những bờ vai ấm áp khi chiều tà
Và cuộc sống là thảm hồng êm bước
Những giấc mơ luôn đẹp khi phía trước
Là tương lai ta dệt vẽ trong đầu
Là bước chân ta đã biết từ lâu
Nên mọi việc hoàn toàn trong tầm với
Nhưng đường đời thực tế xa vời vợi
Cuộc đời này ai biết trước ngày mai
Dấu chân kia in trên cát trải dài
Ai biết được, tương lai xa gần nhỉ
Vì thế nên cuộc đời này thú vị
Ẩn chứa bao dấu hỏi mênh mông
Buộc ta sống, có những ngày hư không
Có ngày nắng và ngày mưa vô định
Thời gian trôi như dòng sông lặng tĩnh
Tôi làm vợ, làm mẹ theo tự nhiên
Hòa mình vào trong cuộc sống triền miên
Ít khi nghĩ về bản thân như trước
Cơm, áo, gạo tiền nhiều khi là thước
Để người đời so sánh niềm hân hoan
Váy mới, áo hoa, trang sức bạt ngàn
Son đỏ thắm, bước chân đời có mỏi?
Tôi cũng thế, trong đầu tôi luôn hỏi
Phải làm gì để cuộc sống tốt hơn
Phải làm gì không lo áo, gạo, cơm
Phải làm gì để mai này tốt đẹp
Và một ngày tôi thấy mình quá hẹp
Từ tầm mắt, suy nghĩ, tới con tim
Tự tạo dây trói lấy mọi nguồn cơn
Tự tạo lấy bức tường ngăn hạnh phúc
Tôi tự thấy xung quanh và mọi lúc
Hạnh phúc trên nụ cười người than
Vẻ rạng rỡ khuôn mặt bạn xa, gần
Và ánh mắt thơ ngây nơi con nhỏ
À ra vậy, hạnh phúc đơn giản lắm
Là sống với thực tại yêu thương
Là bước chân dù đi khắp muôn phương
Vẫn quay gót trở về bên mái ấm
Tôi tự nhiên muốn mình là cô tấm
Thật thảo hiền với mẹ, với cha
Thật đảm đang trong bao công việc nhà
Nhìn cuộc đời bằng điều chân thành nhất
Công việc hang ngày chẳng còn tất bật
Tôi tự làm với suy nghĩ giản đơn
Làm hết mình, mọi sự rõ nguồn cơn
Bao đồng nghiệp là những người bạn tốt
Nội trợ giờ đây cũng nhẹ nhàng nốt
Tôi nhắn chồng cùng góp sức, chung tay
Mọi bữa cơm trở nên thật là hay
Vợ, chồng, con cùng hăng say làm bếp
Mọi buồn vui trong ngày kể tiếp
Cả gia đình chia sẻ thật yêu thương
Các thành viên xích lại thật gần hơn
Và tôi thấy hiểu hơn bao giờ hết
Tôi lập face, mở mail và lướt nét
Tìm lại bao người bạn thửa còn thơ
Cùng cắp sách đi học chữ y tờ
Cùng ngẩn ngơ bao chiều bên bục giảng
Tôi lang thang trong suối nguồn cảm giác
Kỷ niệm về đẹp như những vần thơ
Gửi cho tôi chút gió mát bây giờ
Và tôi thấy yêu thêm ngày hiện tại
Tôi tự thấy tâm hồn tôi trẻ mãi
Vẫn mộng mơ về những cánh buồm xa
Và bờ vai tôi tựa mỗi chiều tà
Nắm tay tôi qua nắng mưa ngày tháng
Tôi tự thấy mọi điều đơn giản lắm
Thấy yêu hơn cái nhăn trán của chồng
Từng vết chai dày sạn bàn tay không
Đã bên tôi vun đắp bao hạnh phúc
Mỗi sớm mai bên chồng thưởng thức
Ly cà phê đắng chat vị cuộc đời
Vợ chồng cùng mở lòng bao lời
Bao trăn trở, ngược xuôi, dường như mất
Tôi vẫn là người phụ nữ đẹp nhất
Trong mái nhà có chồng và con trai
Vẫn xõa tóc, tô son màu chẳng phai
Vẫn chăm chút từng ngón tay, bộ móng
Tôi tự thấy bây giờ … mình yêu lắm
Bước chân đi thong thả hơn rất nhiều
Được chồng yêu, con quý biết bao nhiêu
Được là mình, chính mình đơn giản nhất
Hạnh phúc có chăng, đừng so được mất
Bởi bàn tay chẳng chặt mãi bao giờ
Hạnh phúc có chăng, đừng có thờ ơ
Đừng chậm trễ nêm gia vị cuộc sống
Bởi cuộc đời còn bao ngày gió lộng,
Rồi ngày mưa run rẩy ướt bờ vai
Và nắng lên, ai hỏi chuyện ngày mai
Có hay chăng? Bằng vui ngày hiện tại
Phụ nữ ơi, chúng ta đừng dừng lại
Chẳng có gì là cũ với đời đâu
Thêm gia vị để người chẳng thể sầu
Và cuộc sống càng muôn màu, muôn vẻ
Hồng Vinh Đinh Thị
(https://www.facebook.com/luongphatgiakhanh)