Close
CHƯƠNG TRÌNH KHUYẾN MÃI PHỞ 65G

Tham gia cùng VIFON chương trình “Săn Vàng cùng VIFON”

Chương trình bắt đầu ngày 10/07 đến 07/10/2022 

Với tôi mỗi ngày đều là một ngày hạnh phúc!

Tuesday, 15/12/2015, 01:10 GMT+7

Tôi vốn là một cô gái năng động, tự tin, tôi đã có một quãng đời sinh viên vui vẻ, hạnh phúc và ngập tràn tiếng cười! Nhưng rồi tất cả dường như sụp đổ khi tôi phát hiện ra mình mắc phải căn bệnh ung thư vú khi vừa tròn 21 tuổi!

Tôi chơi vơi, hụt hẫng và đau khổ vô cùng, tôi không biết mình phải làm gì để vượt qua cú sốc đầu đời này! Những ngày tháng xạ trị tại bệnh viên ung bướu Huế là chuỗi ngày dài đằng đẵng, tôi vừa bi quan, chán nản, vừa hi vọng, hồi hộp sau từng đợt vô thuốc! Mái tóc dài được cắt ngắn để thuận tiện trong việc điều trị. Mỗi khi hóa trị xong nhìn từng nắm tóc rụng xuống mà lòng tôi nặng trĩu. Nhìn cha mẹ gầy mòn, anh chị lo lắng mà tôi càng lúc càng suy sụp! Có lúc muốn buông xuôi, bỏ mặc tất cả nhưng rồi tôi hi vọng mình có thể trở lại giảng đường đại học, hoàn thành ước nguyện của bản thân! Nhận được sự giúp đỡ tài chính từ các mạnh thường quân giúp cho quá trình điều trị của tôi diễn ra thuận lợi và đỡ áp lực hơn rất nhiều! Lúc ấy, tôi cảm thấy mình thực sự may mắn, bởi nếu thiếu đi sự quan tâm và yêu thương từ những người xung quanh tôi sẽ chẳng mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau bệnh tật! Tôi rời bệnh viện ung bướu với một bên ngực bị cắt bỏ, nhìn những cô gái quần áo xúng xính khoe vẻ đẹp đôi mươi mà tôi không khỏi xót xa cho mình. Tôi đã sống hạnh phúc, vui vẻ biết bao nhiêu thì giờ đây tôi lại u uất, buồn chán bấy nhiêu! Trở lại giảng đường đại học với tôi lúc ấy thực sự là một cú sốc lớn! Bạn bè ai cũng nhìn tôi ái ngại, thương cảm, tôi muốn mỉm cười, chạy nhảy , tham gia tình nguyện với bạn bè thì dường như họ nghĩ tôi đang cố gắng để che đi nối đau trong lòng! Họ dành cho tôi rất nhiều sự quan tâm nhưng tôi không cảm thấy vui vẻ hay ấm áp, ngược lại tôi cảm thấy mình thật vô dụng và nặng nề! Tôi cố gắng sống từng ngày và mong từng ngày trôi qua nhanh chóng! Tôi bước đi vô định và không có định hướng cho tương lai của mình! Lúc ấy tôi luôn nghĩ mình bệnh tật như thế này sao tìm được việc, có ai nhận một người vừa có khiếm khuyết cơ thể, vừa có thể phát bệnh bất cứ lúc nào hay không? Cho đến một ngày, người bạn cùng bàn thời trung học gửi cho tôi cuốn sách Cho những trái tim rộng mở kèm lời nhắn: Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng, hãy làm những gì bạn muốn, đến những nơi bạn muốn đi và trở thành người bạn muốn trở thành! Bởi vì bạn chỉ sống một lần trong đời và chỉ có một cơ hội để thực hiện tất cả những điều ấy! Tôi bừng tỉnh, nếu tôi cứ chìm đắm trong đau khổ, thất vọng và buồn chán thì chỉ có một mình tôi chịu đựng những điều đó bởi những người xung quanh đang sống cuộc sống của mình! Họ có thương yêu, chăm sóc và đồng cảm với tôi thì họ cũng chẳng thể sống thay tôi được! Tôi phải tự mình trải nghiệm cuộc sống và vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong đời! Tôi đọc sách nhiều hơn, mỉm cười nhiều hơn, đi đây đi đó nhiều hơn, tham gia các hoạt động xã hội tích cực hơn! Tôi cảm thấy mình đang thay đổi từng ngày, không còn u uất, đau khổ, thất vọng hay chán nản nữa! Thời gian rảnh được tôi lấp kín bằng cách học làm những món ăn ngon để đãi gia đình! Học móc len để móc cho mẹ chiếc áo ấm, học đàn ghita để đàn bài hát mình ưa thích… Tôi muốn tận hưởng từng ngày trong cuộc đời, bởi biết đâu ngày mai tôi chẳng thể ngồi dậy để mỉm cười chào đón ánh bình minh! Khi đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, tôi mới thấm thía cuộc sống đáng giá đến nhường nào! Tôi không muốn phung phí thời gian của mình nữa! Không có người yêu thì có sao? Tôi có rất nhiều cháu trai, cháu gái để yêu thương, cưng nựng! Không có gia đình riêng thì có sao? Tôi đã có đại gia đình luôn yêu thương và chở che cho mình! Dù đôi lúc, nhận tấm thiệp hồng của bạn bè cũng có chút chạnh lòng nhưng rồi tự nhủ: Được sống là hạnh phúc rồi! Đọc sách nhiều hơn tôi nhận ra mình có thêm nhiều nghị lực, niềm tin để thực hiện ước mơ của mình! Tôi sẵn sàng đón nhận mọi khó khăn, thử thách và đối mặt với bệnh tật với thái độ bình tĩnh, điềm nhiên, không còn hoảng hốt, sợ hãi và hay chênh vênh như trước! Tôi tìm được công việc phù hợp và gần gia đình! Tôi muốn sống từng ngày trọn vẹn và hạnh phúc. Hàng ngày, ngoài thời gian đi làm, tôi dành thời gian đọc sách, chăm sóc cây, trò chuyện cùng bố mẹ và chơi đùa cùng cháu gái! Đôi lúc ngẫu hứng lôi đàn ra chơi bản nhạc mình ưa thích, hát vu vơ bài hát thời sinh viên! Giờ đây, với tôi mỗi ngày đều là một ngày hạnh phúc!

Hà Lê Bùi

(https://www.facebook.com/hale.bui.1)

Hotline