Một cô gái có chiều cao 1m40 không có nhiều lựa chọn trong cuộc sống. Tôi lầm lũi, cô đơn trong cái kén của chính mình! Tôi từng hi vọng, từng mơ ước có một cuộc sống thật vui vẻ và hạnh phúc như những người bạn cùng trang lứa! Nhưng rồi tôi nhận ra trong mắt những người khác tôi là người dị biệt! Cô đơn, thất vọng, chán nản! Cảm giác ấy khiến cho cuộc sống của tôi luôn nặng nề và mệt mỏi!
Tôi trở thành cô giáo mầm non, công việc chiếm trọn thời gian hàng ngày khiến cho cảm giác cô đơn không ùa về như trước mà thay vào đó là sự nhàm chán, lặp lại của những việc quen thuộc! Tôi nhận ra, mình cần phải làm gì đó để cuộc sống thú vị và ý nghĩa hơn! Tôi nhận ra, nếu chỉ xem công việc như mục đích kiếm tiền thì tôi sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc!
Tôi dành nhiều thời gian để đọc tâm lý tuổi mầm non, học cách chơi cùng lũ trẻ, tôi không đặt vị trí của mình là một cô giáo nữa mà là một người bạn thân thiết của con. Những học cụ, đồ chơi tự tạo được tôi chăm chút từng thứ một, tôi muốn dành những điều đẹp đẽ nhất cho chúng! Mỗi khi có thời gian rảnh, tôi lại làm những chú búp bê ngộ nghĩnh, những chiếc xe hơi đầy màu sắc hay những chú cá vàng, chú gà con đáng yêu! Đến lớp với hộp đồ chơi mới trên tay, phần thưởng lớn nhất mà tôi có được chính là sự thích thú của đám học trò! Ánh mắt ngây thơ, nụ cười hồn nhiên của chúng khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn thiếu niên!
Mỗi kỳ nghỉ hè, tôi dành phần lớn thời gian để đi du lịch, tham quan các địa điểm mình ưa thích. Tôi không muốn mình lạc lõng trong cuộc đời vậy nên tôi phải tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn nhất! Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình, mỗi tối tập thể dục nhẹ nhàng cùng cha rồi trò chuyện cùng mẹ! Cùng cha mẹ xem những bộ phim tài liệu về chiến tranh, thiên nhiên hoang dã hay xem một bộ phim hai cha con cùng thích! Nấu những món ăn bổ dưỡng và pha những ly café ngon lành mỗi sáng để cùng cha mẹ bắt đầu một ngày mới thật vui vẻ.
Mỗi thứ bảy, tôi lại tham gia nấu ăn tại tịnh xá Ngọc Xuân để sáng chủ nhật phát cơm miễn phí cho bệnh nhân nghèo đang chữa bệnh tại bệnh viện thị xã! Nhìn thấy các bệnh nhân ăn ngon lành phần cơm mình nấu, tôi nhận ra mình may mắn hơn người khác rất nhiều! Tôi không còn u uất, chán nản nữa mà thay vào đó, mỗi ngày tôi đều cố gắng mỉm cười nhiều hơn, quan tâm đến người khác nhiều hơn và chăm sóc bản thân nhiều nhất có thể! Tôi dành thời gian chăm chút cho vẻ bề ngoài không mấy xinh xắn của mình, mặc những bộ quần áo mình thích, học cách trang điểm và trồng thêm những loài hoa mới.
Cuộc sống của tôi được lấp đầy những mảng màu vui vẻ! Đôi khi, những việc nhỏ nhặt như nằm nghe nhạc vào một ngày mưa tháng bảy, một mình đi siêu thị nhặt nhạnh những món hàng xinh xắn hay lên mạng học cách móc len để móc chiếc nón đáng yêu dành tặng thiên thần nhỏ sắp chào đời của cô bé đồng nghiệp … cũng làm cho cuộc sống của tôi ngập tràn hạnh phúc!
Gia vị mà tôi nêm vào cuộc sống là làm tất cả những gì mình muốn làm, yêu thương tất cả những người xung quanh và chào ngày mới bằng nụ cười thật tươi!
Nhiện An Hoàng
(https://www.facebook.com/dangdiemtrinh.lk)