Hai vợ chồng mình làm công ăn lương, cuộc sống vợ chồng con cái chỉ vèn vẹn trong căn phòng trọ chưa đầy 20m2 . Mọi chi tiêu trong gia đình mình đều cân nhắc khi quyết định. Có khi muốn mua bộ quần áo đẹp cho mình cũng đắn đo tiền đó mình có thể mua sữa cho con uống cả tháng rồi lại thôi.
Cuộc sống từ khi có thêm em bé mọi chi phí đều tăng gấp đôi mà lương thì vẫn vậy à. Mình tìm mọi cách kiếm thêm thu nhập ngoài công việc hành chính ra buổi tối mình nhận thêm công việc làm thêm. Cứ đi cả ngày tối về lại bận công việc con gái cứ mon men lại gần lại bị mẹ đuổi ra mẹ không có thời gian con chơi một mình đi…
Vô tình nhìn quyển sách nhỏ với những dòng chữ đầu tiên khi vào lớp 1 con đã viết “ Con ước được mẹ chơi cùng con”… Cuộc sống cơm áo gạo tiền đã đẩy mẹ ra xa con, làm mẹ quên đi thời gian quý báu bên con. Nhìn lại mới thấy không gì quý bằng nụ cười của con khi được mẹ vui đùa cùng con , cùng con lang thang đi bộ mỗi tối trên đê, con tung tăng chân sáo miệng thì hát véo von…Bỗng muốn thời gian dừng lại ở giây phút này thôi!
Mẹ đã sắp xếp lại công việc dù bận mấy tối nào mẹ cũng con làm bài, cuối tuần mẹ luôn dành gian nấu những món ngon con thích nhất và đưa con đi chơi công viên, hiệu sách… Lĩnh lương mẹ tự thưởng cho mình, cho chồng con một món quà nho nhỏ cũng làm tinh thần phấn chấn cả ngày.
Với mình hạnh phúc đơn giản là được nhìn thấy nụ cười khỏe khoắn của con cái và thời gian bên gia đình là điều tuyệt vời nhất.
Vũ Thanh Bình
(https://www.facebook.com/vuthanh.binh.3939)