Tôi nêm một chút gia vị...

Thứ hai, 28/12/2015, 19:26 GMT+7
Tôi bước vào cuộc sống hôn nhân khi mới 21 tuổi, còn chưa chín chắn, thiếu kinh nghiệm sống và một chút hối tiếc về những năm tháng tuổi trẻ sống cuộc đời nhẹ không. Nhưng con người ta ai rồi cũng sẽ biết học cách để tự thay đổi và thích nghi thôi, khi tôi bỗng tìm ra cho mình một sở thích để được khám phá hòa mình vào dòng chảy tươi đẹp của cuộc sống. Bây giờ thì tôi đã thấy khá mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, gia đình nhỏ với vợ và đứa con gái đầu lòng xinh xắn, cũng như sự vui vẻ trong công việc khi là một nhân viên trạm thu phí cầu đường. Khoảng thời gian khi mới bắt đầu làm công việc này tôi thấy nó nhàm chán vô cùng, cái tính chất đều đều đơn điệu của công việc như chính những con số bị lặp lại được in trên những chiếc vé lưu thông qua cầu mà tôi đã phải cố gắng một cách khổ sở để thích nghi. Mỗi sáng tôi ra khỏi nhà và đến trạm, giam mình trong khoảng chật hẹp của bốn tấm kính chắn vô hình. Tôi đứng cố định bên lề giữa dòng xê dịch cho đến khi hết giờ làm ra về với tâm trạng mỏi mệt, tê dại cả đôi chân vì phải đứng nhiều giờ liền một chỗ. Nhưng tôi sẽ vẫn phải làm công việc này thôi vì tôi chỉ có bằng tốt nghiệp trung cấp, năng lực của bản thân không cho phép tôi có nhiều hơn sự lựa chọn và cũng bởi vì số tiền lương hàng tháng mà tôi nhận được đủ để chi trả cho cuộc sống gia đình tôi. Rồi một buổi tối, tôi được người bạn cùng làm cho một tấm vé xem phim, không phải phim truyện mà là phim tài liệu. Quả thực cũng đã rất lâu rồi tôi không đi xem phim hay những thứ giải trí tương tự, từ khi lập gia đình tôi sống mà quên đi cả việc thưởng thức những giai điệu của âm nhạc, hay đôi chút nán lại để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của một bông hoa. Hôm ấy là buổi công chiếu bộ phim tài liệu có tựa đề "Chuyến đi cuối cùng của chị Phụng", không diễn xuất mà cũng chẳng có những màn kịch tính hồi hộp như phim truyện, chỉ có sự chân thực trong từng chi tiết đời sống du mục khốn khó của những người chuyển giới họ luôn khát khao được sống một cuộc đời bình thường. Những cảm nhận ý nghĩa sâu sắc hơn về bản thân sau khi sống cùng nhân vật qua 86 phút khổ đau và hạnh phúc thực sự đã tác động rất lớn vào trong tâm thức tôi. Đêm hôm ấy không ngủ, tôi nhìn nhận lại cuộc đời với những gì đang có, công việc mà tôi đang làm, có lẽ tôi sẽ cần thay đổi, để thêm một cái gì đó mới mẻ sôi động và bớt đi chút gì đó của cố hữu cộc cằn. Tôi sẽ chấp nhận một cách tích cực cái nhịp ấn định thời gian đều đặn mười tiếng làm việc ở trạm mỗi ngày và sáu ngày mỗi tuần nhằm giảm đi phần nào những o ép nhàn nhã của công việc. Bạn biết đấy, ai mà muốn đem theo cả sự hậm hực vô lý ở nơi làm việc khi đã về đến nhà cơ chứ. Giờ đây mỗi khi có khoảng không gian dành cho những bộ phim tài liệu ít ỏi được chiếu ngoài rạp với tôi đó giống như một món ăn tinh thần đặc biệt giúp tôi bớt đi sự rệu rạo nơi tâm hồn khi tính chất đặc thù công việc đã gò bó tôi suốt cả tuần qua. Được bình yên lang thang vào trong những thước phim thực tế phản ánh đời sống xã hội, thiên nhiên, và sự chiêm nghiệm với những câu chuyện có thật, những thông điệp ý nghĩa, sự sẻ chia tình người và cả những nét đẹp văn hóa của tất cả các châu lục nơi chưa từng một lần tôi đặt chân đến. Qua phim tôi được khám phá, được có cái nhìn đặc sắc hơn về con người, sự rộng mở tâm hồn với vẻ đẹp cuộc sống công việc của chính mình. Một cách làm mới công việc rất đơn giản tôi áp dụng khi chủ ý đặt thêm chiếc máy nghe nhạc trong trạm, để bất kì khi nào có thể sẽ tự thưởng cho mình một bữa tiệc âm nhạc ngắn. Sự hứng khởi vui vẻ sau đó cũng đã thường xuyên tìm đến với tôi nhiều hơn vì có thêm nốt nhấn nhá của đồ rê mi pha son và sự rộn ràng của những ca từ giai điệu ngọt ngào mà ca sĩ Quang Linh tôi từng mến mộ thể hiện. Cơ mặt của tôi cũng đã giãn nở chuyển động nhiều hơn với nụ cười mỗi khi tôi có cơ hội chào hỏi ai đó dù cho những tài xế xe họ luôn muốn băng qua tôi thật nhanh chóng. À tôi còn đang tự học nhảy nữa. Tôi nhảy một chút ngân nga theo cùng những điệu nhạc dance cả khi đang soát vé, các mạch máu trong cơ thể tôi được lưu thông tốt hơn vì thế mà đôi chân không còn tê dại nhiều nữa. Dù tôi biết có thể một tài xế nào đó họ cười thầm khi dừng lấy vé vô tình thấy tôi như chỉ đang nhúc nhích chứ không phải nhảy. Giờ đây trong ý nghĩ tôi tự thấy mình rất may mắn khi có một công việc ổn định giữa thời bão giá khó kiếm việc này, một chỗ làm việc riêng có thêm âm nhạc dù hơi chật chội để có thể nhảy, sau giờ làm trở về nhà không còn là một khối con người cáu bẳn vô lý nữa mà là một người cha đã biết hát ru cho con ngủ, một người chồng thấy vui vẻ khi giúp vợ làm việc nhà. Bạn biết đấy chỉ khi chúng ta biết tận hưởng những thứ nhỏ bé thì mới lại nhận ra những thứ lớn lao ý nghĩa mà ta đang có, sự thay đổi lớn đôi khi lại đến từ những điều nhỏ bé mà trước đó chúng ta đi băng qua chuyển động cùng thời gian đã vô tình quên đi không nán lại một chút để cảm nhận nó.

Kol Inonormal

(https://www.facebook.com/inonormal1987)

Hotline
suncity oxbet bk8 s666 11bet zbet lode88 12bet nbet hb88 kubet77 fcb8 k8 mig8 top88 sbobet vnloto onebox63 vwin bet69 zowin win2888 sun hotlive bet168 ibet888 33win bong99 kubet w88 bong88 m88 vn88 xoso66 vobo88 binh88 jdb666 corona888 kimlong90 hb88g pua88 dd7 8xbet