Mười tám tuổi tôi lấy chồng, cái tuổi còn nhiều mộng mơ và khát vọng chưa kịp hoàn thành. Cái tuổi chỉ vừa bước ra khỏi cổng trường trung học, khi bạn bè tiếp tục đèn sách lo cho tương lai phía trước thì tôi một tay bồng con, một tay giặt đồ! Lúc ấy tôi hối hận vô cùng bởi tự mình trói buộc mình vào ngõ hẹp mịt mù, vô định! Có lúc tôi muốn buông xuôi tất cả! Chồng người lớn, vợ trẻ con cuộc sống ngột ngạt vô cùng! Giờ đây khi đã 34 tuổi, con gái lớn bước vào lớp 10, con gái thứ đang học lớp 7, cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều! Khi ba mẹ con đi chơi với nhau, bạn bè thường trêu ghẹo: Ba chị em đấy à! Từ khi con gái thứ được 3 tuổi, tôi nhận ra mình cần phải làm gì đó để cuộc sống bớt nhạt nhòa hơn! Tôi không muốn suốt ngày quanh quẩn trong gian bếp nấu ăn, dọn dẹp, chờ chồng con đi làm, đi học. Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu, thực hiện ước mơ trở thành cô giáo dạy mầm non của mình! Cuộc sống của tôi không có gánh nặng tài chính trên vai nhưng trong lòng luôn có một tảng đá đè nặng! Tôi có cảm giác như mình đang đứng bên lề cuộc sống, ngắm nhìn người khác sống vui vẻ, hạnh phúc, còn mình không phải đang sống mà là đang tồn tại! Tôi bắt đầu học văn hóa. Nghỉ học quá lâu nên việc học văn hóa với tôi thực sự khó khăn! Tôi phải nắn nót từng nét chữ, tập viết từng câu văn để bắt đầu xây ước mơ học đại học! Hàng ngày, sau khi đưa hai con đi học, tôi chăm chỉ đọc từng trang sách, tập vỗ tay theo nhịp, hát có tiết tấu … Chồng tôi thường nói: – Sao em phải khổ cực như vậy chứ! Ở nhà nội trợ có sao đâu! Đầy người ở nhà cũng sống tốt đó thôi! – Em không chỉ muốn sống tốt, em muốn sống có ý nghĩa và hạnh phúc! Nếu không làm được điều mình muốn, chắc chắn em sẽ không sống vui vẻ được! Tôi trải qua kỳ thi đại học khi bước sang tuổi 25, có hai cô con gái 7 tuổi và 4 tuổi! Có lẽ khả năng của tôi không đủ để bước vào cổng chính giảng đường đại học nên tôi chọn học trung cấp mầm non để từng bước hiện thực hóa ước mơ của mình. Suốt hai năm học trung cấp, nhiều khó khăn, vất vả nhưng tôi chưa từng nghĩ mình sẽ bỏ học giữa chừng! Gánh nặng gia đình, con cái khiến tôi càng có quyết tâm vượt qua tất cả! Nhìn lại chặng đường mình đã đi, tôi thấy mình thật sự mạnh mẽ! Bởi nhiều người từng nói tôi sẽ chẳng học nổi một học kỳ! Tôi học cách mỉm cười nhiều hơn, học cách chấp nhận miệng lưỡi thế gian và bỏ một bên tất cả những gì người khác nói sau lưng! Bởi nếu tôi thật sự xấu xa, ích kỷ thì họ đã nói thẳng trước mặt tôi, họ ghen tỵ với những gì tôi đang có và đang làm nên mới nói này nói nọ, vậy nên tôi chẳng cần quan tâm làm gì! Vừa chăm sóc con cái, vừa học hành, vừa phải đối nội, đối ngoại, vừa phải cân nhắc chi tiêu, vừa phải làm việc nhà, vừa phải làm hài lòng những người mình thương yêu… thực sự tôi cảm thấy mình gánh quá nhiều trách nhiệm, có lẽ tôi quá tham lam, vừa muốn có gia đình hạnh phúc, vừa muốn học xong văn bằng! Tôi đã nói chuyện thẳng thắn với chồng, mong muốn chồng có thể giúp tôi hoàn thành ước mơ của mình. Anh hiểu và hỗ trợ tôi rất nhiều trong suốt hai năm học trung cấp! Anh đưa bé lớn đi học, chăm chút cho bé nhỏ học mầm non. Giúp tôi tìm kiếm tài liệu và hỗ trợ làm học cụ để tôi thi kết thúc môn! Tôi thực sự cảm thấy may mắn bởi có gia đình làm hậu phương vững chắc cho từng bước đi của mình! Tôi trở thành cô giáo mầm non khi bước sang tuổi 27. Cái tuổi mà nhiều cô giáo đã khẳng định được tài năng của mình! Những ngày đầu đến lớp, tôi không có cảm giác mình là cô giáo mà giống như bảo mẫu! Học trò nhỏ xíu, khóc lóc chạy theo dỗ dành thôi cũng khiến tôi thấm mệt! Rồi còn soạn giáo án, làm học cụ, trang trí lớp, giao tiếp với phụ huynh … nhưng tất cả lại khiến tôi thích thú với công việc của mình hơn! Tôi nhận ra cuộc sống của mình có nhiều màu sắc và âm thanh hơn rất nhiều! Trước đây, bầu trời của tôi là nhà bếp và khu vườn thì nay bầu trời của tôi là cả thế giới đang chuyển động quanh mình! Tôi sống vui vẻ và hạnh phúc hơn! Tôi không còn cảm thấy nhạt nhòa trước mọi người nữa, tôi có một công việc để làm, một gia đình để chăm chút và yêu thương. Tôi dành thời gian cho mình và các con nhiều hơn, cùng chồng con nấu món cả nhà cùng thích, đi siêu thị, công viên, cùng đọc một cuốn sách hay … Với tôi, cuộc sống như vậy là hạnh phúc rồi!
Linh Đan Lê Tô
(https://www.facebook.com/letolinhdan.lk)